Hành trình 2N1Đ cùng Olaf – Vị khách nước Đức và Khe Sanh đầy gió, mây và ký ức

15-12-2025 12:00

Hành trình 2 ngày 1 đêm cùng Olaf – vị khách đến từ nước Đức – không chỉ là chặng đường từ Phong Nha đến Khe Sanh, mà là một chuỗi những khoảnh khắc dịu dàng giữa thiên nhiên – lịch sử – con người. Trên con đường Tây Trường Sơn uốn lượn, mỗi cái ngoặt là một câu chuyện mới, mỗi điểm đến là một lớp ký ức được mở ra.

Ngày 1: Từ Phong Nha theo đường Tây Trường Sơn – con đường của thiên nhiên và lịch sử

Chúng tôi rời Phong Nha từ sáng sớm, khi sương còn vương trên những tán cây ven đường. Chiếc xe bắt đầu men theo đường Tây Trường Sơn – cung đường không ồn ào, không đông đúc, nhưng luôn khiến người ta phải chậm lại.

Một bên là rừng xanh nối tiếp rừng xanh, tầng tầng lớp lớp. Bên kia là thung lũng sâu, nơi những con suối nhỏ lấp lánh ánh nắng sớm. Có những đoạn đường gần như chỉ nghe thấy tiếng lốp xe lăn và tiếng gió lùa qua cửa kính. Olaf ngồi phía sau, ánh mắt hướng ra ngoài, thỉnh thoảng giơ máy ảnh lên chụp, rồi lại hạ xuống, như sợ phá vỡ sự yên tĩnh của cảnh vật.

Tôi không cần nói nhiều. Con đường này tự nó đã là một câu chuyện.

 

Dừng chân tại cafe Homi – khi cao nguyên mở ra trước mắt

Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là cafe Homi trên đồi. Quán nằm ở vị trí cao, thoáng đãng, mở ra một không gian rất đặc trưng của Khe Sanh: núi nối núi, thung lũng sâu và dòng sông uốn lượn mềm mại phía xa.

Một ly cà phê nóng giữa tiết trời cao nguyên mát lành khiến mọi mệt mỏi dường như tan biến. Olaf nhấp một ngụm nhỏ, hít sâu rồi nói chậm rãi:
“Rất yên… và rất thật. Tôi thích những nơi như thế này.”

Ở đây không có tiếng nhạc lớn, không có những góc check-in được sắp đặt cầu kỳ. Chỉ có gió, mây và không gian đủ rộng để con người được thả lỏng hoàn toàn. Tôi thấy Olaf ngồi rất lâu, không vội vàng, như thể đang để cho Khe Sanh tự bước vào ký ức của mình.

 

Sân bay Tà Cơn – nơi lịch sử vẫn còn hiện diện

Rời café Homi, chúng tôi tiếp tục đến Sân bay Tà Cơn – một địa danh gắn liền với những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Không gian nơi đây rộng và trống trải, với những đường băng cũ, xác máy bay hoen gỉ và các bảng thông tin lịch sử đứng lặng giữa nắng gió cao nguyên.

Tôi kể cho Olaf nghe về trận Khe Sanh năm 1968, về những ngày bom đạn, về cách vùng đất này từng trở thành tâm điểm của cả thế giới. Olaf lắng nghe rất kỹ, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt trầm lại. Là người Đức, anh có một sự quan tâm đặc biệt đến lịch sử – không phải để so sánh hay phán xét, mà để hiểu.

Giữa không gian tĩnh lặng ấy, lịch sử không còn nằm trên sách vở. Nó hiện diện bằng đất đỏ dưới chân, bằng gió thổi qua đường băng, bằng cảm giác nặng trĩu rất khó gọi tên.

 

Làng Vân Kiều – nơi nhịp sống vẫn chậm như bao đời

Buổi chiều, chúng tôi ghé làng Vân Kiều, nơi cuộc sống vẫn diễn ra theo một nhịp rất khác với phố thị. Những ngôi nhà đơn sơ, trẻ con chơi đùa trước sân, người lớn trò chuyện bên hiên nhà.

Olaf được gặp gỡ người dân địa phương, nghe họ kể về tập quán sinh hoạt, về mối quan hệ gắn bó giữa con người và núi rừng. Anh đặc biệt thích cách mọi thứ ở đây diễn ra tự nhiên, không sắp đặt. Những nụ cười hiền, những cái gật đầu chào hỏi, những câu chuyện đời thường – tất cả tạo nên một cảm giác gần gũi rất khó tìm thấy ở những điểm du lịch đông đúc.

Đêm cao nguyên tại Năm Mùa Bungalow

Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi về Năm Mùa Bungalow nghỉ ngơi. Không gian nơi đây yên tĩnh, gần gũi với thiên nhiên, ánh đèn vàng hắt ra từ những căn bungalow nhỏ tạo cảm giác ấm áp.

Bữa tối là lẩu cá lóc nóng hổi và heo bản nướng, những món ăn mộc mạc nhưng đậm đà hương vị núi rừng. Giữa cái se lạnh của cao nguyên, ngồi quanh bàn ăn sau một ngày dài di chuyển, mọi câu chuyện dường như cũng trở nên chậm hơn.

Olaf cười và nói rằng anh không cần những nhà hàng sang trọng. Chỉ cần một bữa ăn như thế này, trong không gian yên tĩnh, là đủ để nhớ rất lâu.

 

Ngày 2: Săn mây – biên giới – nhịp sống vùng cửa khẩu

Chúng tôi thức dậy từ rất sớm, khi trời còn mờ sương, để đi săn mây tại khu điện gió Hướng Hóa. Gió thổi mạnh, không khí se lạnh, và rồi khi mặt trời dần nhô lên, những dải mây trắng bắt đầu trôi lững lờ dưới chân các trụ điện gió khổng lồ.

Cả không gian như được chia làm hai tầng: phía trên là bầu trời trong xanh, phía dưới là biển mây bồng bềnh. Olaf đứng rất lâu, gần như không nói gì. Có những khoảnh khắc, sự im lặng chính là cách tận hưởng trọn vẹn nhất.

 

Cửa khẩu Lao Bảo – nơi ranh giới trở nên gần gũi

Rời điểm săn mây, chúng tôi di chuyển đến cửa khẩu quốc tế Lao Bảo, check-in tại cột mốc biên giới Việt – Lào. Đứng trước cột mốc, Olaf tỏ ra thích thú. Với anh, đây không chỉ là một điểm check-in, mà là nơi cảm nhận rõ ràng sự giao thoa giữa các nền văn hóa, giữa những vùng đất khác nhau nhưng vẫn gắn kết.

 

Chợ Lao Bảo – những mảnh ghép đời sống vùng biên

Điểm dừng chân cuối cùng là chợ Lao Bảo. Không quá ồn ào, nhưng đủ để cảm nhận nhịp sống buôn bán vùng biên. Những gian hàng nhỏ, những món hàng quen mà lạ, những cuộc trò chuyện ngắn giữa người mua và người bán.

Olaf mua vài món quà nhỏ mang về. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì mỗi món đồ là một kỷ niệm, một lát cắt rất riêng của hành trình này.

 

Một chuyến đi, nhiều hơn cả một điểm đến

Với tôi, Khe Sanh không ồn ào, không phô trương. Vẻ đẹp của nơi này nằm ở gió, mây, lịch sử và con người. Và khi được đồng hành cùng những vị khách như Olaf, tôi lại càng tin rằng:

Du lịch không chỉ là đi – mà là cảm nhận và tìm hiểu

Nếu bạn đang tìm một hành trình chậm rãi, sâu sắc và đầy chất cao nguyên, Khe Sanh chắc chắn là một điểm đến rất đáng để trải nghiệm.

 

Comments

Comments (Total 0)

Related Articles